17
1 Tinh thần tôi lụn bại;
đời tôi hầu như tàn rồi.
Mồ mả đang chờ đợi tôi.
2 Những kẻ cười nhạo tôi đang vây quanh tôi;
Tôi nhìn họ sỉ nhục tôi.
3 “Lạy Thượng Đế, xin hứa cùng tôi.
Vì không ai chịu cam kết hộ tôi.
4 Ngài đóng trí họ để không còn hiểu biết.
Đừng để họ thắng tôi.
5 Có kẻ nhận của hối lộ để làm chứng nghịch bạn mình,
nhưng làm như thế, mắt con cái nó sẽ bị mù.
6 Thượng Đế đã khiến tên tôi thành lời nguyền rủa;
người ta phỉ nhổ vào mặt tôi.
7 Tôi buồn thảm đến nỗi mờ mắt,
thân hình tôi dẹp như cái bóng.
8 Người nhân đức sẽ bất bình về điều nầy;
người vô tội tức tối về kẻ nghịch lại Thượng Đế.
9 Nhưng ai công chính sẽ cứ mãi làm điều công chính,
còn ai có tay không bị dơ bẩn
vì tội lỗi sẽ càng ngày càng vững mạnh.
10 Nhưng các anh hãy ráng chứng tỏ tôi sai đi!
Tôi chẳng thấy có ai khôn trong vòng các anh cả.
11 Đời tôi tàn rồi, chương trình tôi bị phá hủy,
cùng với ước vọng của lòng tôi.
12 Các anh cho đêm là ngày;
khi bóng tối đến các anh nói, ‘Ánh sáng gần ló dạng.’
13 Nếu mồ mả là hi vọng chỗ tôi ở,
nếu tôi trải giường tôi trong bóng tối,
14 Nếu tôi nói với nấm mồ,
‘Ngươi là cha ta,’ và nói với dòi bọ,
‘Ngươi là mẹ ta’ hay ‘Ngươi là chị em ta,’
15 thì hi vọng tôi ở đâu?
Ai có thể nhìn thấy hi vọng nào cho tôi?
16 Hi vọng có đi xuống cửa cõi chết không?
Chúng ta có cùng nhau đi vào bụi đất không?”