Thi Thiên 78
Chúa Hướng Dẫn Dân Chúa Dù Họ Bất Trung
(Giáo huấn ca của A-sáp)
Dân ta hỡi, hãy nghe lời ta dạy.
Hãy mở tai lưu ý lời ta,
vì ta sẽ nói về các ẩn dụ.
Ta sẽ dạy về những điều giấu kín từ xưa—
những bài học dân ta đã nghe biết,
do tổ phụ truyền dạy chúng ta.
Chúng ta sẽ không giấu sự thật này với con cháu;
nhưng sẽ nói cho thế hệ sau
về những việc vinh quang của Chúa Hằng Hữu,
về quyền năng và những phép lạ Ngài đã làm.
Chúa ban hành luật pháp cho Gia-cốp;
Ngài ban truyền chỉ thị cho Ít-ra-ên.
Chúa ra lệnh cho tổ phụ chúng ta
truyền dạy mọi điều cho con cháu,
để các thế hệ mai sau biết đến—
tức con cháu sẽ sinh ra—
sẽ học hỏi và dạy lại cho dòng dõi họ.
Theo cách ấy, mọi thế hệ sẽ tin cậy Đức Chúa Trời,
ghi nhớ công tác vĩ đại Ngài làm,
và vâng giữ mệnh lệnh Ngài mãi mãi.
Để họ sẽ không như tổ tiên họ—
cứng đầu, phản nghịch, và bất trung,
không chịu đặt lòng tin cậy Đức Chúa Trời.
 
Các lính chiến Ép-ra-im trang bị cung tên,
đã chạy trốn trong ngày chinh chiến.
10 Họ không giữ giao ước với Đức Chúa Trời
và không chịu tuân theo luật pháp Chúa.
11 Họ đã quên các công việc Ngài làm—
là những phép lạ họ thấy Ngài thực hiện,
12 những phép lạ Ngài đã làm cho tổ phụ họ,
trên đồng bằng Xô-an, xứ Ai Cập.
13 Chúa rạch đôi biển cả, dẫn họ đi qua,
làm cho nước dựng lên như thành vách.
14 Ban ngày, Chúa dìu dắt họ qua trụ mây,
suốt đêm, trụ lửa tỏa ánh sáng soi đường.
15 Chúa chẻ vầng đá giữa hoang mạc,
ban cho họ dòng nước ngọt từ vực sâu.
16 Chúa cho suối phun ra từ tảng đá,
khiến nước chảy cuồn cuộn như dòng sông!
 
17 Nhưng họ tiếp tục phạm tội cùng Chúa,
giữa hoang mạc, họ nổi loạn chống Đấng Chí Cao.
18 Lòng ngang bướng, họ cố tình thử Đức Chúa Trời,
đòi món ăn theo dục vọng trần gian.
19 Họ nói nghịch, thách thức Đức Chúa Trời rằng:
“Đức Chúa Trời không thể ban thức ăn trong hoang mạc.
20 Phải, Chúa có thể đập vầng đá cho nước trào tuôn
nhưng Ngài không thể ban dân Ngài bánh và thịt.”
21 Chúa Hằng Hữu nghe lời ấy liền nổi giận,
Lửa thịnh nộ của Ngài hình phạt nhà Gia-cốp.
Phải, Ngài trút đổ cơn giận trên nhà Ít-ra-ên,
22 vì họ không đặt niềm tin nơi Đức Chúa Trời,
không tin vào quyền giải cứu của Ngài.
23 Nhưng Chúa ra lệnh bầu trời mở ra,
Ngài mở toang các cửa trên trời.
24 Chúa ban mưa ma-na xuống cho họ ăn.
Ngài ban bánh cho họ từ trời.
25 Họ được ăn thực phẩm thiên thần!
Đức Chúa Trời cho họ ăn no nê.
26 Chúa cũng cho gió đông thổi tới,
và dùng quyền năng khuấy động gió nam.
27 Đem chim cút xuống cho dân,
nhiều như cát trải trên bờ biển.
28 Đàn chim sà xuống giữa trại quân,
rơi rào rào quanh các lều trại.
29 Dân ăn uống thỏa thuê.
Chúa đã cho họ tùy sở thích.
30 Nhưng trước khi họ thỏa mãn ham mê,
trong khi miệng vẫn còn đầy thịt,
31 thì cơn thịnh nộ Đức Chúa Trời nổi lên,
Ngài giết những người mập béo nhất.
Ngài triệt hạ các trai tráng Ít-ra-ên.
 
32 Thế mà họ vẫn cứ phạm tội.
Hoài nghi các phép lạ Ngài.
33 Nên Chúa làm ngày của họ sút giảm,
và trải qua những năm tháng kinh hoàng.
34 Cho đến khi bị Đức Chúa Trời hình phạt,
họ mới quay đầu tìm kiếm Chúa.
Họ ăn năn và bước theo Đức Chúa Trời.
35 Rồi họ nhớ Đức Chúa Trời là Vầng Đá,
là Đức Chúa Trời Chí Cao là Đấng cứu chuộc mình.
36 Nhưng họ mở miệng nịnh hót Chúa;
và uốn lưỡi dối gạt Ngài.
37 Lòng họ chẳng ngay thật với Chúa,
Họ cũng không vâng giữ giao ước với Ngài.
38 Nhưng Chúa vẫn thương xót và tha thứ tội họ
và Ngài không tuyệt diệt họ tất cả.
Bao lần Chúa dằn cơn thịnh nộ,
và đã không buông lỏng sự giận mình.
39 Vì Chúa nhớ rằng họ là người phàm,
như hơi thở thoáng qua, không bao giờ trở lại.
 
40 Ôi, bao lần họ nổi loạn trong hoang mạc,
và làm buồn lòng Ngài giữa đồng hoang.
41 Họ dại dột thử sự nhẫn nại của Đức Chúa Trời,
và trêu chọc Đấng Thánh của Ít-ra-ên.
42 Họ quên bàn tay quyền năng Chúa,
và ngày Chúa giải thoát khỏi quân thù.
43 Họ đã quên Chúa làm các phép lạ ở Ai Cập,
và các việc diệu kỳ ở đồng bằng Xô-an.
44 Ngài đã biến nước sông ra máu
nên các dòng nước không còn uống được.
45 Chúa sai vô số ruồi nhặng cắn họ,
và ếch nhái bò lên, phá hoại.
46 Chúa bỏ mùa màng họ cho sâu cắn;
và hoa lợi cho cào cào.
47 Chúa phá vườn nho bằng mưa đá
và cây sung bằng tuyết giá.
48 Ngài để mưa đá giết hại bầy súc vật,
sấm sét đốt chết các bầy chiên.
49 Chúa đổ trút trên họ cơn giận—
tất cả thịnh nộ, bất mãn, và hoạn nạn.
Chúa sai đến với họ
một đoàn thiên binh hủy diệt.
50 Chúa mở đường cho cơn giận Ngài;
không cho người Ai Cập được sống
nhưng nạp mạng họ cho dịch bệnh.
51 Chúa đánh hạ các trưởng nam Ai Cập,
là tinh hoa sức mạnh của Cham.
52 Nhưng Chúa hướng dẫn dân Ngài như đàn chiên,
dìu dắt họ an toàn giữa hoang mạc.
53 Chúa phù trì, bảo vệ nên họ không sợ gì;
còn nước biển vùi dập quân thù nghịch.
54 Chúa đưa họ vào bờ cõi thánh,
đến vùng đồi núi Ngài dành cho họ.
55 Chúa đuổi các sắc dân trong xứ;
bắt thăm chia đất cho đoàn dân.
Cho các đại tộc Ít-ra-ên vào trong trại của mình.
 
56 Nhưng họ lại nổi loạn, thử Đức Chúa Trời Chí Cao.
Họ không vâng giữ luật pháp Ngài.
57 Họ phản bội, tráo trở như tổ phụ.
Gian tà như mũi tên cong.
58 Họ xây đền miếu, chọc giận Đức Chúa Trời;
và thờ thần tượng làm cho Ngài ghen tức.
59 Trước những việc chướng tai gai mắt,
Đức Chúa Trời khước từ, loại bỏ Ít-ra-ên,
60 Chúa lìa bỏ nơi ngự Ngài ở Si-lô,
là Đền Tạm của Ngài giữa loài người.
61 Chúa cho phép quân thù chiếm Hòm Giao Ước;
vinh quang Ngài bị giao vào tay kẻ thù.
62 Chúa để cho dân Ngài bị quân thù chém giết,
vì Ngài nổi giận với dân Ngài—là dân Ngài tuyển chọn.
63 Những trai trẻ của họ bị lửa thiêu đốt,
các thiếu nữ không còn được nghe hát mừng hôn lễ.
64 Các thầy tế lễ bị gươm đâm,
các quả phụ không được quyền than khóc.
 
65 Thế rồi như người ngủ, Chúa thức dậy,
và như người say tỉnh dậy.
66 Ngài đánh bật quân thù ra khỏi bờ cõi,
sỉ nhục địch quân đến đời đời.
67 Nhưng Chúa khước từ dòng dõi Giô-sép;
Ngài không chấp nhận đại tộc Ép-ra-im.
68 Nhưng Ngài chọn đại tộc Giu-đa
và Núi Si-ôn mà Ngài yêu mến.
69 Chúa xây cất nơi thánh Ngài trên núi cao,
nhà Ngài lập nền vững vàng trên đất.
70 Chúa chọn Đa-vít làm đầy tớ,
gọi ông từ các chuồng chiên,
71 Ngài đem ông ra khỏi nơi bầy chiên được chăm sóc,
Ngài đặt ông chăn giữ nhà Gia-cốp—
Ít-ra-ên là cơ nghiệp của Đức Chúa Trời.
72 Ông chăn giữ dân cách thanh liêm, chính trực
và khôn khéo lãnh đạo dân của Ngài.